Sẽ không còn tập trung vào câu chuyện ăn gì, ở đâu, đi như thế nào, bài viết này là về trải nghiệm cắm trại xuyên đêm tại Monkey Beach. Nếu mọi người quan tâm về cách di chuyển tới Penang National Park, có thể tham khảo bài viết khám phá nơi đây của mình.
Sau hai tiếng nằm ngủ gục trên chuyến xe bus từ điểm đến Spice thì mình cùng ba người chị đã đặt chân một lần nữa tới Penang National Park. Không còn là thứ 7, chủ nhật hay một ngày nghỉ chính thống trong năm, nên công viên yên ắng lạ thường.
Ai đã từng tới đây trước đó thì nhìn chung sẽ biết được nếu muốn tới Monkey Beach, chúng mình sẽ phải đi tàu thuyền thay vì được đi bộ như tới Kerachut. Cũng có chút đắn đó vì nhớ biển xanh, cát trắng của Kerachut nhưng mục đích chính là cắm trại nên chúng mình hơi lách luật xíu, quyết định đi bộ tới biển Khỉ.
Khi đi càng sâu, xuyên vào trong rừng thì mình cũng hiểu lí do tại sao cung đường này bị chặn. Cây cối đổ ngả nghiêng, những miếng gỗ trên những cây cầu dần bị bung ra. Nhìn chung, với sức nặng của một chiếc ba lô cùng chiếc lều trại trên vai, mình băng qua cũng không hề dễ dàng vì có những chỗ cực kì trơn, đặc biệt với đôi giày không chuyên dụng thì tỷ lệ trượt chân khá cao.
Nếu không tới Monkey Beach, chúng mình chưa chắc sẽ cơ hội trò chuyện cùng bác người Đức, những câu chuyện về Việt Nam, thưởng thức Kopi buổi sáng với các bác người địa phương hay chỉ đơn giản nằm trong túp lều nghe tiếng sóng biển dữ dội.
Khi đã về tới nhà, tay ngồi gõ chiếc bàn phím, nhưng mình vẫn không ngừng nghĩ về câu chuyện của bác người Đức ấy. Bác đến Penang được 8 ngày trước đúng đợt lockdown lần 1, tính tới thời điểm hiện tại bác đã sống ở đây hơn 2 năm. Chúng mình thắc mắc về việc tại sao bác không di chuyển tới một đất nước khác thay vì tiếp tục ở đây như cuộc sống hiện tại.
Sau đó mình biết được do bác chưa tiêm vaccine, đó là lý do bác không thể rời đi. Một suy nghĩ xấu xa và cũng đã buột thành câu từ đến từ mình rằng liệu đó có phải do sự bảo thủ của một nhóm người châu Âu. Nhưng mình nhầm, có người dị ứng thuốc không thể tiêm, có những người muốn tiêm để bảo vệ cơ thể như bọn mình và bác cũng có lý do của riêng bác.
Bác là một người ăn chay, yêu thiên nhiên, rất nhiều năm không đặt chân vào bệnh viện hay sử dụng thuốc thang. Lối sống yêu những thứ tự nhiên nhất, quan điểm về một thứ gì đó mang tính chất “tự do” nên việc nạp vaccine vào người, bác không muốn cũng là một điều đó không quá khó hiểu.
Bản thân cảm thấy có chút xấu hổ khi đánh giá con người chỉ qua bề nổi của câu chuyện, ai cũng có quan điểm sống của riêng mình. Có người họ cho là kì dị, có người họ thấy nực cười, nhưng có người họ thấy thế là cuộc sống như thế là đủ. Cảm ơn bác người Đức đã dạy mình bài học về quan điểm sống.

Nếu không cắm trại xuyên đêm, mình cũng sẽ gặp Mee, Kelvin và Lee nhưng cũng chưa chắc có dịp trò chuyện như những người bạn không cùng tuổi tác. Lee là người đạo Hồi, còn Kelvin và Mee là người Trung Quốc. Ba bác làm việc ở hòn đảo này cũng đã khá lâu.
Lee đã giúp chị Châu có biệt danh mới, ngoài Camille mà mình hay gọi thì một chiếc tên Chau Salon ra đời. Kelvin là người chứng kiến cảnh bọn mình lao ra dòng nước biển, chỉ mặt điểm tên, nhớ số thứ tự ai lao trước, ai lao sau.
Ban đầu, Mee chỉ nghĩ chúng mình như những vị khách đến rồi đi trước khi mặt trời buông xuống nhưng khi thấy chúng mình dựng lều thì Mee tới, kêu chúng mình không nên cắm trại tại đây vì đêm đến thủy triều dâng và sóng lớn. Chị Nhung, người chị mạnh bạo của chúng mình đặt ra câu hỏi “Why” to đùng vì đơn giản chúng mình đã được bên công viên nói khu vực này được phép cắm trại. Khi biết lý do, chúng mình cực kỳ cảm ơn các bác và các bác đã cho chúng mình cắm trại trong khu vực đáng lẽ phải trả phí. Mee chưa từng đến Việt Nam, nhưng bác có nhiều người bạn Việt Nam nên vì thế mà bác hiểu Việt Nam khá rõ.
Monkey Beach chẳng phải điểm đến tuyệt vời để ngắm hoàng hôn buông xuống hay thời điểm hừng đông, nhưng đủ cho một giấc ngủ trong lều, tìm lại cảm giác mùa đông Hà Nội vỏn vẹn 8 tiếng đồng hồ.
Ngắm nhìn trăng sáng, thủy triều dâng cao, sóng biển vỗ mạnh tưởng chừng như bão, sáng sớm ngó nhìn những dấu chân đầu tiên in trên cát, thưởng thức Kopi, dạo quanh bờ biển thấy thế là hạnh phúc.
Cảm ơn những con người, câu chuyện và trải nghiệm năm 23 tuổi.
2 comments
Ayzaaa cần promote cái campsite này của các bác các anh mới dc… nhữg con người tuyệt vời…..
thẳng tiến luôn chị.